Nhớ đến mùa thu năm trước
Bến trường giang gặp bạn cố nhân
Gảy lên được những tiếng đàn thần kỳ quả chẳng dễ, song có lấy một người đủ sức để thẩm thấu tiếng đàn ấy lại càng khó bội phần. Ấy vậy mà Bá Nha đã có đủ cả 2 điều "xưa nay hiếm ấy"! Trong muôn vạn những bạn bè, những tín đồ ái mộ tiếng đàn của Bá Nha, có một người và cũng chỉ một người - Tử Kỳ hiểu hết những kỳ diệu của tiếng đàn Bá Nha, chừng đó thôi đã đủ tôn lên vẻ huyền bí, tài nghệ và phải chăng chính là hạnh phúc tột cùng của kẻ cầm đàn.
Luận chuyện Bá Nha - Tử Kỳ chợt nghĩ: Nếu thiếu sự hiện diện của Tử Kỳ, phỏng sẽ có Bá Nha?!
Nếu không có Tử Kỳ, lẽ dĩ nhiên, tiếng đàn của Bá Nha vẫn sẽ là tiếng đàn huyền diệu. Nhưng sự huyền diệu ấy phỏng có ích gì khi không có lấy một người hiểu chúng, một tâm hồn đồng điệu - đủ cảm được cái hay, cái đẹp ẩn trong đấy và trên hết ấy là thấu được tâm hồn của kẻ cầm đàn.
Thế mới biết có được tài năng xuất chúng đã khó? có được người đủ hiểu và sẻ chia được tài năng và tâm hồn của kẻ sĩ mới thực khó muôn phần...
Ta chẳng dám so mình với Bá Nha và cũng chẳng dám mong người hiểu ta được như Tử Kỳ. Dẫu thế, ước mong tìm một người giữa muôn người đủ sức cảm thông, đủ sức sẻ chia những nỗi niềm quả là điều hầu ai cũng nghĩ tới...
Khi dòng đời vẫn trôi đi với đầy rẫy những tính toán, dường người ta hiếm tìm thấy kẻ có thể thổ lộ hết lòng mình. Khi nỗ lực để "mưu cầu hạnh phúc" dường người ta vô tình đánh rơi một hạnh phúc chẳng nhỏ bé chút nào: hạnh phúc khi những suy nghĩ của mình được ai đó "đọc" thấy và cảm thông. Đó chính là hạnh phúc khi ta thấy mình không "đơn độc" trong cuộc đời này!
Nếu thiếu một kẻ tri âm, tri kỷ... tài năng, hoài bão của mỗi chúng ta phỏng có lạc lõng và cô đơn như tiếng đàn của Bá Nha khi thiếu Tử Kỳ?
Thật khó để trả lời cho muôn người hậu thế...
Chỉ biết sau khi gảy khúc cuối cùng viếng bạn, Bá Nha đã tự tay đập vỡ cây đàn...
Đập nát Dao cầm đau xót phượng
Tử Kỳ không có đàn cho ai
Bốn phương trời đất bao bè bạn
Tìm được tri âm khó lắm thay!