Sunday, December 20, 2009

Chỉ còn lại mắt người xanh như nói. Anh nhắm mắt thương về chốn ấy lủi thủi Em!


Đã lâu quen với nhịp độ nhanh của Facebook, rồi cũng có khi cần chậm lại một chút để đủ thời gian hồi tưởng và suy ngẫm. Bỗng bắt gặp một bài thơ hay của NTT, những câu thơ thật nhiều ý vị, hai câu kết để lại nhiều ám ảnh..., lại vẫn dùng 1 bài thơ thay cho nhiều lời muốn nói...


XANH

Xanh nụ hôn khẽ chạm mỉm cười xanh
Hồn xoáy lốc nồng nàn đường cong thân thể bão
Em như em mười bảy
Anh như vừa hai mươi
Lá còn xanh đêm Hoàng Việt trinh nguyên âm nhạc bỗng xanh về

Xanh trên cao bên núi xanh bên biển xanh bên em xanh bên anh xanh bên ngày xanh bên đêm xanh
Những li rượu mù lòa những va chạm tê tê đầu lưỡi
Anh úp mặt vào xanh
Em uống cạn dòng xanh
Sóng truyền cảm vỗ bờ tung gành đá

Em thì thầm điều chi anh nghe không rõ
Khởi thủy là lời
Khởi thủy chẳng là lời
Hồn vía trót đỉnh trời xác thân chìm đáy biển
Nhưng than ôi sáng ấy tiễn nhau rồi...

Anh lên con tàu xanh để lại nụ hôn trong mắt em ứa lệ
Nhìn lên xanh tạm biệt những nồng nàn
Em ngược con đường quen hoang vu màu xanh lá
Lá vẫn xanh mà mắt ướt hình anh

Chìm khuất hết núi xanh thành phố trắng
Ánh đèn khuya chết chìm đáy biển đen
Chỉ còn lại mắt người xanh như nói
Anh nhắm mắt thương về chốn ấy lủi thủi Em!...


No comments: