Saturday, April 4, 2009

Đàn ông... là những chuyến đi!



Nếu bạn hỏi: đàn ông là gì? tôi là người thế nào? Tôi thích câu trả lời: tôi, đàn ông là "những chuyến đi"!


Đàn ông khác đàn bà... Hẳn rồi, khác từ cái cấu trúc vốn có của thượng đế ban cho. Nhưng hơn thế, họ khác nhau trong "ham muốn" về cái gọi là hạnh phúc. Đàn bà thường quan niệm hạnh phúc là luôn được "bình yên". Đàn ông thì khác, "hạnh phúc" là sự tái lập "bình yên" sau những ngày xông pha. Đàn ông thường không hài lòng với cái đã đạt được mà luôn tìm kiếm sự thay đổi. Vì thế đàn ông cần những chuyến đi, và tâm hồn họ cũng chính là "những chuyến đi"!

Đi về phía biển... Biển thường được ví là đàn bà. Đàn ông thích đi về phía biển khi họ chợt nhận ra tâm hồn mình dường đã khô cằn. Bỏ lại thành phố sau lưng trên những chuyến tàu, chuyến xe ra biển. Họ mong tìm thấy trên bờ cát hình bóng của chính mình, của một thời "dậy sóng"...

Đi về phía núi... Núi rừng khác với Biển. Ra Biển ta có thể nhìn tít tận chân trời, đến Núi thì phải ngước mắt lên để tìm Mây. Vì thế, núi rừng như tượng trưng cho những thử thách cam go. Tránh xa những ngày ngủ trong ôtô, ngồi yên trên xe máy... đàn ông tìm đến núi để được leo, được trèo, được tự mình tìm thấy những con đường chưa ai qua. Đàn ông thấy sung sướng khi phát hiện ra mình vẫn còn có ham muốn tìm điều lạ - cái tưởng chừng đã quên cùng với nhịp công việc đời thường!

Đi về phía mặt trăng... lẽ ra nên viết là mặt trời, cái câu nghe quen hơn, nhưng không thể: đàn ông là mặt trời mà (người ta thường ví đàn ông vậy cho hoành tráng! Smile)! Đàn ông theo đúng bản năng của họ, thường thích đi về phía mặt trăng, không kể hôm đó là trăng tròn hay khuyết! Có câu hát: "sao anh lại ngỏ lời vào một đêm trăng khuyết?". Nhưng với đàn ông, con gái mãi vẫn là những vầng trăng "đang tròn"! Đi về phía mặt trăng, đàn ông tìm thấy sự mạnh mẽ pha lẫn sự yếu đuối của chính mình. Nơi đó có cảm giác đàn ông vừa uống xong 1 vại bia lạnh tê tái giữa mùa đông thì gặp ngay 1 ly Shochu Nhật nóng hổi!

Đi về... đâu? Rồi có khi đàn ông không biết đi về đâu. Họ không còn mơ đi về Biển, về Núi, hay về phía mặt trăng! Khi đó đàn ông chợt nghe văng vẳng những câu hát như trong bài Dệt tầm gai:
"Về đi anh...
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh.
Về đi anh...

Cài then những ngón tay trầy xước của em... bằng anh"!

4 comments:

chaulevan said...

Tâm hồn anh vừa lãng mạn, vừa phong phú. Rất khiến người ta tò mò.

Iris said...

Blog mới cũng thú vị thày nhỉ? Smile!

dandelion said...

đi rồi đi mãi cuối cùng rồi cũng quay về chốn bình yên......dẫu biết rằng cuộc đời là những chuyến đi. tớ thích bài viết của cậu

Anonymous said...

em rất thích đọc blog của thầy :)
cho e xin phép mượn bài của thầy về trang cá nhân ạ.