Friday, August 28, 2009

Nào ta cùng hát nghêu ngao,

Sunrise...

1 tháng qua nhanh như 1 cái chớp mắt. Ngồi 1 mình nhìn qua khung cửa lớn nơi ban công, trải tầm mắt qua nghìn nghìn ngôi nhà, tít tắp đại dương (thích nhất cái phòng mình ở đặc điểm này!), lắng nghe những lời ca tựa hồ lòng mình đang hát: "ước cho thời gian phút giây ngừng trôi. Để giữ mãi phút giây hôm nào...". Ôi, nào ta cùng hát nghêu ngao!

Có những lời hát rung lên từ tim mỗi người, chúng không có hình hài, hay đúng hơn là 1 thứ giống như những làn khói mờ ảo chiều cuối năm. Những lời hát ấy không tự dưng mà có, chúng như 1 thứ chiết xuất tinh túy của những cảm nhận đã qua, đã được dồn nén, rồi một khoảnh khắc nào đó bỗng dưng bật lên... đó là khi ta đang hát nghêu ngao!


1 tháng trôi nhanh nơi miền xa, trôi nhanh qua những cô đơn và khát vọng, những gương mặt lạ quen, những con đường vắng lặng, những góc phố, những chuyến xe, qua những buồn, những vui và cả những cảm xúc không thể gọi tên... Tôi lại 1 mình hát nghêu ngao!

Tôi lại tự hỏi chính mình: những được, mất của cuộc đời mỗi con người đo bằng gì nhỉ? Người già thường có thói quen viết 1 tập bút ký cuối đời - ở đó họ tổng kết chính mình. Hình như rồi ai cũng "tự vẽ chân dung mình, cuộc đời mình" bằng những khoảnh khắc thật vui hoặc thật buồn! Nếu thế, hẳn rằng khi ta vui, khi ta buồn là lúc tự chấm thêm cho mình 1 điểm của cuộc đời!


Rồi sẽ lại mải miết đi, mải miết kiếm tìm, trải nghiệm và lãng du cùng cuộc đời. Dẫu thế, cũng không hiếm lúc nghe vẳng từ tim mình lời ca: "có những khi nghe lòng muộn phiền, ta thèm được nghe câu hát ru..." - khi ấy, ta lại cùng hát nghêu ngao về "ngày xưa"!

No comments: